Tôi ba bẩy tuổi, là kiến trúc sư. Chồng tôi 40 tuổi, chuyên viên IT, sống ở Hà Nội. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn du học. Sau khi anh hoàn thành chương trình thạc sĩ còn tôi tốt nghiệp đại học, cả hai quay về Việt Nam và kết hôn đến nay là tròn 13 năm. Chúng tôi có hai thiên thần 11 tuổi (song sinh), công việc của vợ chồng đều có chút thành tựu và không phải lo lắng gì về kinh tế. Cuộc sống vợ chồng rất nhẹ nhàng và đầm ấm vì chúng tôi đều là kiểu người ít nói, chăm chỉ, sống chừng mực. Chồng tôi hiền lành, yêu thương vợ con hết mực nhưng cục tính.
Có thể các bạn không tin nhưng suốt 13 năm qua vợ chồng tôi chưa bao giờ to tiếng, cãi vã lần nào. Có được điều này không phải chúng tôi không có mâu thuẫn mà vì tôi luôn im lặng và dừng lại trước khi cuộc trao đổi có nguy cơ biến thành cãi nhau. Tôi chờ cho cả hai có thời gian suy nghĩ và sẽ nói chuyện lại cho rõ vào tối hôm đó hay sau vài ngày, khi cả hai đều “nguội”. Tôi luôn thấy cuộc đời mình đã quá may mắn vì có cha mẹ anh chị yêu thương, có một gia đình hạnh phúc và công việc mình yêu thích. Chính vì thế tôi tránh tối đa việc tranh giành hay hơn thua với người khác, huống hồ là chồng mình. Tôi được mọi người đánh giá là khá xinh và trẻ so với tuổi. Đồng nghiệp đến đối tác đa phần là nam nên từ trước đến nay tôi có khá nhiều người đeo đuổi nhưng chưa bao giờ cho ai bất cứ cơ hội nào.
Chồng tôi không đẹp trai nhưng rất đàn ông, lại là sếp nên tôi nghĩ cũng có không ít các nàng tơ tưởng nhưng chúng tôi rất tin tưởng nhau, không ghen tuông gì. Vần đề là chồng tôi bắt đầu thay đổi từ hơn một năm nay. Trước đây anh ít nói, ít bày tỏ tình cảm, rất khô khan và không biết lãng mạn chút nào. Giờ anh trở nên ngọt ngào và rất chiều chuộng tôi, còn hơn cả thời mới yêu. Anh ôm hôn tôi bất cứ lúc nào chỉ có hai vợ chồng, hay ghé công ty đón tôi đi ăn trưa, nhắn tin hỏi thăm thường xuyên, mua quà tặng tôi.
Hai con rất quấn và thích chơi với tôi nên ở nhà tôi chỉ làm việc được sau khi chúng đã ngủ say. Nửa đêm anh tỉnh dậy thấy tôi còn làm việc sẽ đi pha sữa và ép tôi uống. Anh thích đưa tôi đi tham dự các buổi tiệc hay họp mặt ở công ty, có lần tôi mệt không muốn đi thì anh làm ra vẻ mặt tủi thân trông rất buồn cười. Cả chuyện chăn gối anh cũng thay đổi, chiều chuộng và nâng niu tôi hơn trước nhiều. Anh hạnh phúc, vui vẻ thấy rõ, đến độ gia đình tôi và mẹ anh trêu rằng cứ như thế này chắc chúng tôi sẽ có thêm em bé. Có phụ nữ nào mà không mong muốn chồng mình yêu chiều mình như thế. Tôi cũng vui nhưng lo nhiều hơn, không hiểu tại sao anh ấy lại thay đổi như vậy trong khi tôi vẫn như thế và gia đình không hề có biến cố gì. Dĩ nhiên trong đầu tôi (và mọi người) nghĩ trước tiên là khả năng anh ấy ngoại tình nên cố tình đối xử tốt với vợ.
Tôi trước đây không bao giờ quản lý tiền bạc, giờ giấc hay lén kiểm tra điện thoại, mail, Facebook của chồng vì tin tưởng anh. Tôi nghĩ làm như thế là vô ích bởi nếu chồng đã muốn giấu thì đố mà tìm ra (anh là chuyên viên mạng); đến giờ tôi vẫn nghĩ thế. Tôi hỏi thẳng thì anh cười nói xưa nay vẫn rất yêu vợ, đâu có gì thay đổi. Tôi không muốn nghi ngờ anh vì 16 năm bên nhau (kể cả thời gian yêu) tôi hiểu rõ con người anh. Anh là người đạo đức và trung tín trong mọi việc nhưng xung quanh bản thân phải chứng kiến quá nhiều sự đổ vỡ gia đình do chồng ngoại tình nên không muốn nghĩ đến cũng khó.
Tôi đang hoang mang, phải làm sao đây? Có người chồng nào sau mười mấy năm chung sống thấy yêu vợ mình nhiều hơn trước không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Cám ơn nhiều.
Em, vợ yêu thương của anh!
Em biết chắc anh không bao giờ đọc trang này nên mới đăng tâm sự lên đây phải không? Em đúng rồi đó, anh đã không biết gì cho đến khi bé Hằng gửi link cho anh với lời nhắn “Anh coi mình đã làm gì chị hai kìa. Anh mà lộn xộn cả nhà sẽ giết anh”, anh đọc và hoảng hồn. Dù em đã thay đổi tên và nơi ở nhưng anh vẫn biết chắc đó là chuyện của mình. Anh định chạy ngay về nhà gặp em để nói cho rõ nhưng sau khi ngồi cả buổi chiều, suy nghĩ thật kỹ, anh quyết định viết bài này để bày tỏ tình cảm của mình, là điều mà trước đây anh luôn thiếu sót.
Em ơi, anh xin lỗi thật nhiều, anh đã sống vô tâm quá lâu đến độ những hành động bình thường nhất của người chồng yêu vợ phải làm đã khiến em hoảng sợ vậy sao? Một người ít nói, trầm tĩnh và giỏi giang như em mà phải lên đây để hỏi thì anh biết em đã hoang mang thật sự. Có lẽ do trong công ty của em có quá nhiều ông chồng ngoại tình, cộng thêm hai người bạn thân em cũng vừa ly dị vì chồng có vợ bé nên em sợ phải không? Em ơi, đừng bao giờ lo lắng chuyện này nữa.
Từ ngày gặp em lần đầu tiên trong buổi họp mặt tất niên du học sinh năm đó, anh đã biết em sẽ là vợ cả đời này của anh. Đến nay, trong lòng anh chưa bao giờ có bất kỳ bóng dáng một phụ nữ nào khác, dù chỉ thoáng qua cũng không. Trước đây có thể anh vô tâm, khô khan, không biết nói ngọt, không lãng mạn, chỉ biết công việc và cái laptop nhưng anh chưa từng nói dối em, em biết mà phải không? Em nói anh thay đổi và lo lắng vì điều đó? Hôm trước em hỏi anh chỉ cười và nói vẫn bình thường. Anh không biết mình thay đổi nhiều như thế và tại sao mình thay đổi nữa, chỉ biết yêu em rất nhiều, càng ngày càng nhiều.
Anh không biết lý do mình thay đổi nhưng biết rất rõ lý do yêu em. Anh sẽ liệt kê cho em thấy nhé:
Thứ nhất, em rất đẹp; nếu không anh đã không chết đứng từ lần gặp em đầu tiên. Anh cũng không mù mà không thấy ánh mắt mấy người đàn ông khác nhìn em nhưng luôn tin em tuyệt đối.
Thứ hai, em rất hiền lành; nhiều khi anh tự hỏi: không biết tại sao một cô tiểu thư nhà giàu sống trong nhung lụa từ bé, lại là con út, được cả nhà cưng chiều hết sức như em mà luôn biết suy nghĩ cho người khác.
Thứ ba, em sinh cho anh và nuôi dạy hai con tuyệt vời. Em biết không, có lần sếp tổng vỗ vai anh nói: “Mấy đứa nó nhất trí bầu cho cậu là người có vợ đẹp con ngoan nhất công ty này rồi đó”. Là đàn ông, anh mong gì hơn. Thứ tư, em hy sinh vì anh và con nhiều lắm. Bao nhiêu cơ hội trở lại nước Anh để học lên em đều bỏ qua, chỉ đi công tác khi không thể từ chối trong khi em học rất giỏi và được đánh giá cao trong công việc. Em thà thức đêm làm việc khi có công trình gấp chứ không bỏ qua thời gian chơi với con mỗi tối. Một tay em chăm khi con bệnh, uốn nắn con từng lời ăn tiếng nói, tính tình.Em ơi, đừng lo sợ vì những comment hù dọa nữa, anh không bệnh tật gì hết, năm nào công ty cũng cho khám tổng quát mà. Lúc trước anh vô tâm, nghĩ gia đình mình êm ấm là chuyện đương nhiên, giờ anh hiểu đó là vì sự nhường nhịn của em bấy lâu nay. Cám ơn em, hãy tự tin lên em nhé, mọi người đều yêu thương em. Em thấy không, bé Hằng bình thường cứ ganh tị mẹ thương con dâu (là em) hơn con ruột (là nó), vậy mà hôm nay nó link cho anh bài của em, còn mắng anh nữa kìa.
Anh yêu em rất nhiều. Có lẽ lần này anh nói câu yêu em nhiều hơn cả mười mấy năm cộng lại phải không em?
Từ nay anh sẽ nói mỗi ngày, bù lại cho thiếu sót bấy lâu, mà anh cũng có “hành động” đi kèm nữa nhé, em hãy chờ đó.
Một câu chuyện có hậu
Tags: